Phịch ả tình nhân ngon hết nước chấm người Phần Lan.

Trên vùng đất Phần Lan lạnh giá, nơi mùa đông kéo dài với những đêm dài tăm tối, có một câu chuyện tình đẹp như cổ tích giữa Elias và Linnea. Họ gặp nhau trong một buổi chiều tuyết rơi trắng xóa, khi Elias đang đứng ngắm nhìn những con tuần lộc lang thang trong rừng thông, còn Linnea thì say sưa chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ ấy.

Ánh mắt họ chạm nhau, và từ đó, trái tim họ như được sưởi ấm bởi tình yêu. Elias, một nghệ nhân làm đồ gỗ, thường tạc tặng Linnea những món quà nhỏ bằng gỗ thông – chiếc vòng tay, chú chim nhỏ, hay bức tượng hai người nắm tay nhau. Còn Linnea, một nhiếp ảnh gia, luôn ghi lại từng khoảnh khắc họ bên nhau: những lúc cùng ngắm cực quang, khi chia sẻ tách trà nóng bên lò sưởi, hay lúc Elias ôm cô thật chặt trong cái lạnh âm độ.

Một đêm, khi bầu trời rực rỡ ánh sáng phương Bắc, Elias dẫn Linnea đến một ngôi nhà gỗ nhỏ anh tự tay dựng. Trên bậc thềm phủ đầy tuyết, anh quỳ xuống, đưa ra chiếc nhẫn bằng gỗ và thỏ thẻ: “Anh không thể tưởng tượng một tương lai nào thiếu em.” Linnea khóc, gật đầu trong hạnh phúc, và họ ôm nhau dưới bầu trời sao lấp lánh.

Tình yêu của họ giống như mùa đông Phần Lan – lạnh bên ngoài, nhưng ấm áp vô cùng khi có nhau. Và dù tuyết có rơi dày đến đâu, trái tim họ vẫn luôn đong đầy yêu thương.