Sự trả ơn chàng da đen của cô nàng người Na Uy.

Oslo chìm trong màn tuyết trắng cuối tháng Hai khi Ingrid, một cô gái Na Uy với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh trong, vội vã rời khỏi quán cà phê yêu thích của mình. Cô đang trên đường đến cuộc họp quan trọng, và trong sự vội vàng, Ingrid đã bỏ quên chiếc điện thoại trên bàn.

Vài phút sau, Malik, một chàng trai da màu với nụ cười ấm áp và đôi mắt tinh anh, bước vào quán. Anh là một họa sĩ đang tìm kiếm cảm hứng cho bức tranh mới của mình. Khi đang gọi món, anh vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại còn lại trên bàn. Nhận thấy đó là một chiếc điện thoại đời mới và chắc hẳn chủ nhân của nó đang rất lo lắng, Malik quyết định sẽ trả lại. Anh tìm thấy địa chỉ nhà của Ingrid trong danh bạ khẩn cấp và không ngần ngại lên đường.

Khi Malik đến trước căn hộ của Ingrid, cô đang hoảng loạn tìm kiếm chiếc điện thoại. Tiếng chuông cửa vang lên, và khi mở cửa, Ingrid sững sờ thấy một người đàn ông lạ mặt đang cầm chiếc điện thoại của mình. Nụ cười chân thành của Malik và câu nói “Tôi nghĩ cô đã bỏ quên thứ này” khiến trái tim Ingrid ấm lại giữa trời đông giá lạnh.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ đó đã mở ra một mối quan hệ đặc biệt. Ingrid mời Malik vào nhà uống trà nóng, và họ đã trò chuyện hàng giờ về cuộc sống, nghệ thuật và những ước mơ. Malik kể về quê hương anh, về những bức tranh anh muốn vẽ, còn Ingrid chia sẻ về niềm đam mê với văn học Na Uy cổ. Giữa họ có một sự kết nối lạ kỳ, như thể định mệnh đã sắp đặt.

Những ngày sau đó, Malik và Ingrid thường xuyên gặp gỡ. Họ cùng nhau đi dạo bên bờ biển, khám phá những con phố cổ của Oslo, hay đơn giản chỉ ngồi bên lò sưởi và đọc sách. Tình yêu nảy nở một cách tự nhiên giữa hai con người đến từ những nền văn hóa khác nhau, nhưng lại tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn. Chiếc điện thoại bị bỏ quên hôm nào giờ đây trở thành kỷ vật, là minh chứng cho khởi đầu của một chuyện tình đẹp, vượt qua mọi rào cản và định kiến, chứng minh rằng tình yêu có thể tìm thấy chúng ta ở những nơi bất ngờ nhất.